Bao lâu rồi các con chưa cầm đôi bàn tay mẹ. Khi về nhà, Các con hãy cầm đôi bàn tay mẹ xem tay mẹ có gầy hơn ko, có xanh xao, có gân guốc hơn ko? Đôi bàn tay có mùi của gia vị, của thức ăn. Đôi bàn tay đó ko đẹp vì có mùi tanh nồng của cá mắm, có màu vàng ố của bùn đất, mùi của đồng ruộng. Đôi bàn tay mẹ là đôi bàn tay đẹp nhất thế gian.
Bao lâu rồi các bạn chưa cầm đôi bàn tay mẹ. Khi về nhà, Các bạn hãy cầm đôi bàn tay mẹ xem tay mẹ có gầy hơn ko, có xanh xao, có gân guốc hơn ko? Đôi bàn tay có mùi của gia vị, của thức ăn. Đôi bàn tay đó ko đẹp vì có mùi tanh nồng của cá mắm, có màu vàng ố của bùn đất, mùi của đồng ruộng.Nhưng chính đôi bàn tay đó, đôi bàn tay mẹ là đôi bàn tay đẹp nhất thế gian.
Cô Quỳnh Nga cho các bạn hoạt động bình chọn đôi bàn tay đẹp nhất
Hôm nay cô Quỳnh Nga sẽ kể cho các bạn học sinh THCS thị trấn Bo câu chuyện Đôi Bàn Tay Mẹ.
Có một anh chàng vừa tốt nghiệp đaị học với thành tích xuất sắc, anh ta ra trường đi xin việc và ứng tuyển vào vị trí quản lý của một công ty lớn. Vì hồ sơ rất đẹp, kết quả học tập rất cao anh ấy đã vượt qua được vòng loại. Vòng cuối cùng thì giám đốc của công ty này trực tiếp phỏng vấn anh ta. Người giám đốc này hỏi rằng:
- Trong lúc anh đi học anh có nhận được các học bổng nào không?
- Tôi chưa hề nhận được học bổng nào cả.
Người giám đôc này liền nói
- Vậy thì chắc là cha của anh là người chu cấp cho anh trong những năm anh đi học. Chàng trai này nói:
- Không, cha cuả tôi đã mất
- Vậy thì là mẹ của anh đúng không ?
- Dạ đúng thưa ông
- Vậy thì mẹ của anh làm nghề gì?
- Dạ thưa, mẹ của tôi làm nghê giặt quần áo
Người giám đốc này mới kêu chàng trai
- Anh hãy đưa bàn tay của anh lên và xòe ra cho tôi xem
Người giám đốc thấy bàn tay trắng nõn nà, ông ấy mới
hỏi rằng
- vậy có bao giờ anh giúp đỡ công việc cho mẹ anh không?
- Không. Tôi không bao giờ giúp mẹ tôi, vì mẹ tôi mong muốn rằng tôi hãy học, học cho thật giỏi, đọc thật nhiều sách như vậy là bà vui rồi.
Người giám đốc này mới nói
- Thôi được rồi anh hãy để hồ sơ cuả anh đây, nhưng khi về nhà anh hãy làm cho tôi một việc đó là tối nay về anh hãy rửa dôi bàn tay của mẹ anh.
Anh này thưa vâng và đi về nhà trong một niềm vui sướng vì nghĩ rằng mình sẽ được vào công ty. Khi về đến nhà vào buổi tối theo lời dặn của người giám đốc anh này mới nói với mẹ rằng:
- Mẹ ơi, hôm nay xin mẹ cho con rửa đôi bàn tay của mẹ.
Người mẹ vô cùng ngạc nhiên và xúc động trước câu nói của người con nhưng bà không biết lý do là gì. Lúc đó chàng trai cầm chiếc khăn và một thau nước để lau tay cho mẹ. vừa lau chàng trai này vừa khóc, vì cho đến bây giờ sau bao nhiêu năm chàng trai mới thấy được rằng, đôi bàn tay của mẹ sao mà nhăn nheo, sao mà yếu gầy sao mà nhiều những vết sẹo, bàn tay của mẹ còn có những vét nứt nẻ mà mỗi lần khi những giọt nước thấm vào mẹ lại rụt tay lại vì quá đau đớn. và chàng trai khóc, anh khóc thật nhiều, buổi tối hôm đó hai mẹ con ôm nhau khóc và học đã nói chuyện với nhau rất là nhiều. chàng trai nhận ra rằng chính bàn tay này là nhưng ngày tháng mà ta được đi học, chính bàn tay thô ráp này là những ngày tháng ta được vui đùa, chính đôi bàn tay mang nhiều vết sẹo này là những ngày tháng mà ta được sung sướng.
Sáng hôm sau, quay trở lại công ty người giám đốc hỏi:
- Hôm qua về nhà anh có làm theo lời tôi dặn hay không?
- Thưa có ạ
- Vậy anh nhận được điều gì sau khi rửa đôi bàn tay của mẹ?
Anh ta nói rằng:
- Tôi hiểu được rằng những gì mà tôi có hôm nay chính là nhờ mẹ. thứ hai tôi hiểu được rằng làm được đồng tiền là rất vất vả khó
khăn mới kiếm được. thứ ba tôi nhận thức được cái sự quan trọng và giá trị trong đời sống gia đình. Vị giám đốc lúc này mới nói rằng:
- Rất tốt, và anh biết không, công việc của một người quản lý cần phải có được những điều đó. Tôi muốn tìm một người quản lý biết nhận thức được sự giúp đỡ của người khác, một người quản lý phải hiểu được cái sự nhọc nhằn của những người xung quanh khi hoàn thành công việc, và một người quản lý mà khi làm việc không lấy đồng tiền làm mục đích chính. Và chúc mừng anh, anh đã được xét vào công ty.
Cô Quỳnh Nga mời các bạn lên chia sẻ về đôi bàn tay của mẹ.
Những câu chuyện thật đơn giản mà sao dưới sự truyền đạt của cô Quỳnh Nga lại xúc động đến thế, ý nghĩa đến thế. Tất cả các thầy cô giáo, các bậc phụ huynh, các em học sinh sau khi nghe cô Quỳnh Nga kể xong câu chuyện đều bật khóc.
Một bạn học sinh đã chạy đến ôm mẹ của mình.
Qua chủ đề bình chọn đôi bàn tay đẹp nhất. Hôm nay các em đã nhận ra một điều. Mà hôm nay phải hiểu sâu sắc hơn đó là: KHÔNG CÓ CHA CÓ MẸ THÌ CŨNG KHÔNG CÓ CHÚNG TA TRÊN ĐỜI NÀY. Cha mẹ đã dùng tất cả tuổi thanhxuân, cuộc đời của mình để nuôi ta khôn lớn. Giờ còn bé, ta chưa làm cho mẹ vui, ta hẹn ngày mai. Ngày mai mẹ không còn trên đời này nữa. Lúc đó có tiếc thương cũng không còn kịp nữa. Các bạn hãy nhớ rằng cha mẹ tại tiền như Phật còn tại thế. Đừng để một lúc nào đó những giọt nước mắt muộn màng. Đừng để đến lúc
có đánh đổi mọi thứ trên đời cũng không bao giờ có thể đổi được niềm hạnh phúc khi có mẹ, có cha.